Cách đây 3 hôm, sáng em vừa vào công ty, mở Facebook ra thì thấy anh P, người cho sách, nhắn em là gửi tóm tắt cuốn sách cho anh ý, nếu không thì trả lại cho người khác đọc. Nói thật em cáu lắm, cho rồi đòi là thế nào. Máu tự ái trong em nổi dậy, em chạy ngay về nhà và tìm lại cuốn sách ấy để chuyển trả. Đừng tưởng chỉ có 1 cuốn sách mà bắt người ta làm báo cáo thế này thế kia. Em về nhà, thật bất ngờ, em thấy con bé giúp việc nhà em đang đọc cuốn sách ấy say sưa trong nhà bếp. Em giật lấy và lầm bầm bảo để chị đi trả cho người ta. Con bé ấy đưa cho em và nói “chị Q ơi, em nghĩ chị nên đọc qua rồi hẵng trả”.
Em lên cơ quan, nghe nó nói vậy thì mới mở ra xem. Em xem mục lục và chọn một truyện có tên hấp dẫn nhất ra đọc thử, là bài “Chuyện chửi”, em nghĩ là con bé giúp việc nó đá xéo mình. Em đọc xong, thấy buồn cười quá, ngồi rũ rượi ra rồi đọc tiếp, đọc một mạch cứ như chạm nọc. Em đọc xong cuốn đấy vào lúc 5h chiều, lúc cơ quan em chuẩn bị nghỉ. Ai cũng bảo sao em hôm nay làm việc cần mẫn thế (vì bình thường 4h45 là em lượn, giám đốc là bác em. Hí hí).
Em đọc lại cả cuốn sách ấy lần thứ 2 vào hôm nay. Và tức tốc lên mạng gửi thư này cho anh. Lần thứ 2 em đọc, em ngẫm ra rất nhiều điều. Hóa ra, xưa nay cái em cho là hay, là đúng, là giá trị…lại hoàn toàn khác. Thế giới người ta hay ho, văn minh, đẳng cấp chứ không như thế giới của em. Em thấy mình ích kỷ, tranh giành, tiểu nông, đanh đá, hung ác, nói dối, tự ái, sĩ diện, khôn vặt, lười biếng…mọi thói hư tật xấu đều có cả anh ạ. Em biết rồi, em chỉ có 1 cuộc đời, em sẽ thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn. Xưa nay em chỉ đổ lỗi cho người khác, ra đường đụng xe thì em sẽ nói lỗi tại đứa kia. Em dở là do nền giáo dục và do thầy cô. Em không có tiền là do cha mẹ em không cho em. Đứng trước sự việc gì em cũng đổ lỗi tại lãnh đạo, tại cái này cái kia chứ bản thân mình thì tuyệt nhiên không nhắc đến. Em rất “háo thắng”, tranh luận với ai phải làm cho ra nhẽ là ai sai, ai đúng. Ai sai phải đánh toét mồm, phải lột tung quần áo đứng ở đường và em bắt mọi người phải lao vào ném đá sỉ nhục cái đứa sai ấy. Còn ai đúng phải leo lên bàn cho người ta lạy, thế mới sung sướng hả hê…
Em còn muốn viết nhiều, viết nhiều lắm. Nhưng thôi anh đọc mệt rồi, em sẽ đọc cuốn Cà Phê đấy lại lần thứ 3 và sẽ viết mail cho anh nữa. Anh có đăng thì không được nói tên tỉnh X của em. Em hặn anh đấy. Em yêu anh mất rồi, anh Tèo ơi…”
TnBS: Nín thở đọc trong sợ hãi. Nhưng không dám khóc sợ bị “em đấm vỡ mồm”. Sợ 1 ngày, bỗng dưng cái mồm tan vỡ…
0 comments:
Post a Comment